“Ai làm gì mà khói lên trong hậu đất vậy cà?” – Đứng sau hè, thấy khói lên
trong hậu đất, tui lẩm bẩm như vậy rồi bỏ vô nhà. Mới bưng chén trà lên hớp
một ngụm, thì thằng Sáu hào hển chạy kêu:
- Bác Ba ơi! Ai đốt cháy Lung Tràm, rùa qua hậu đất bác lểnh nghểnh. Hai
bác cháu mình ra ví bắt ít con, chiều rang muối nhậu lai rai chơi.
Nghe nói nhậu rùa rang muối, tui chép nước miếng, lật đật với cái bao bố rồi
dông theo thằng Sáu liền. Hai bác cháu tui vừa ra khỏi mé vườn thì thấy từ
phía Lung Tràm rùa bò qua thật nhanh. Chúng còn ở ngoài kia, nhưng dường
như thấy tụi tui nên nghểnh cổ nhìn. Đi tới chút nữa, bỗng bầy rùa ấy chụm
đầu ngay vào chúng tui mà khẹt lửa. Liền đó, mấy trái đạn ĐK.57 nổ ầm ầm
trên đầu. Hai bác cháu tui phóng xuống mương, bươn chạy một bữa muốn
phờ râu. Biết sao không? Xe lội nước chớ rùa gì. Sau đó không lâu, cũng
thấy lửa cháy ven lung như vậy, cũng thằng Sáu hào hển qua, kêu:
- Bác Ba ơi! Xe lội nước đốt sậy, càn qua tới hậu đất rồi kìa. Chạy trốn mau
đi! Hai bác cháu tui chạy một mạch qua tới Lung Bùn, chém vè cho tới
chiều. Về chưa tới nhà, thì thằng Ba Lùn chặn lại rủ vô nhà nhậu thịt rùa
rang luối. Nó bảo là hồi trưa nó đốt giang sậy ven Lung Tràm, bắt được vài
chục con rùa. Nó còn nói có mấy con bò qua hậu đất tui, bắt không được.
Nghe nói mà tui tiếc hùi hụi. Hồi trưa thấy bầy rùa bò đó mà tưởng đâu xe
lội nước, bỏ chạy trốn. Thiệt tức!
Lại một lần sau nữa thấy lửa cháy giang sậy, cũng thằng Sáu chạy qua kêu:
- Bác Ba ơi! Lần này đón bắt rùa thiệt đó!
Hai bác cháu tui cảnh giác, đứng núp trong bờ chuối nhìn ra. Tui thấy từ xa
những chấm đen đang động đậy, nhích dần về phía mình. Thằng Sáu dợm
chạy ra bắt.Tui nắm tay nó, kéo lại:
- Chết mẹ! Xe lội nước!
Xe lội nước thiệt. Chúng căng thành hàng ngang chạy ngang qua. Hai bác
cháu tui chạy một mạch qua Lung Bùn, chém vè vô đám nga. Hai đứa chia
nhau hai chỗ. Trốn trong con lung này đầy sình lầy, xe lội nước khó lòng mà
chạy vô được.
Tui nằm chờ co ro trong một lùm nga, nghe tiếng xe chạy rù rù êm tai làm
cơn buồn ngủ kéo ghị sụp mí mắt xuống. Trong mơ mơ màng màng, tui nghe
xa xa có tiếng lửa cháy, sậy nổ rốp rốp, gần gần có tiếng rùa bò qua sột soạt.
Trước mắt tui, chập chờn hình ảnh những còn rùa vừa bò ngang vừa ngóng
cổ lên như nòng súng ĐK trên mui xe lội nước. Lại tốp rùa phía sau bò tới
nữa, tới nữa. Rùa nhả lửa, khạc đạn ầm ầm, ì ì… Có một con bò đến bên
chân tui, thở phì phò, phì phò… Tui cứ nằm im, nói thầm trong bụng: Kệ cha
mày! Đừng gạt tao chạy ra bắt để gặp xe lội nước nữa. Nhưng con rùa đó
thật kỳ cục, cứ nhắm chân tui mà bò lên, mà thở phì phò nóng hổi. Hơi thở
của nó hôi xăng tanh rình. Người ta nói không thèm bắt nó rồi mà cứ ủi ủi
vào chân mãi. Tui nổi xung, tống cho nó một đạp thật mạnh. Con rùa văng
bổng lên khỏi đọt nga, rớt ngửa ra giữa lung bùn một cái ùm, nước văng
trắng dã. Tui giựt mình tỉnh dậy, vì bàn chân tui đau điếng. Đang ngồi xoa
bóp, bỗng nghe ai đó bò xột xọt lại gần. Thằng Sáu! Nó đến sát bên tai tui,
thì thào:
- Chết rồi bác Ba ơi! Tính sao bây giờ? Có một chiếc xe lội nước đang bò vô
chỗ này, bỗng nhiên nó văng bắn, lộn nhào ra giữa lung. Nó còn nằm ngửa
bơi bơi như hai sợi dây xích lên trời như hai con cuốn chiếu lật ngược vậy
đó.
Bác Ba Phi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét