Bài 1: Dưỡng Nuôi Chữ Nhẫn
Ngày xưa, ở Ấn Độ có một ông lão nổi danh về sự điềm đạm. Chưa ai có thể khuấy động sự tĩnh lặng trong tâm hồn ông, kể cả những kẻ cố tình buông lời khích bác nặng nề nhất. Vì thế mọi người trong làng đều tò mò về ông.
Một ngày nọ, một số thanh niên trong làng quyết định tìm cách chọc giận ông lão. Họ thuê một thằng bé lưu manh nhất làng và chỉ cho nó những điều cần làm. Họ hứa sẽ trả cho thằng bé 500 Rupy(*) nếu nó làm cho ông lão không tự chủ được.
Đám thanh niên biết rõ ông lão có thói quen tắm sông vào mỗi buổi sáng. Thế là chúng lén đi theo ông và nấp vào bụi cây bên bờ sông. Khi ông lão vừa tắm xong, lên bờ thì thằng bé kia chạy đến tát vào mặt ông. Ông lão chỉ mỉm cười rồi quay lại sông tắm tiếp. Khi ông lên bờ lần thứ 2, thằng bé lại tiếp tục chạy đến tát ông. Lần này ông lão cũng chỉ mỉm cười và trỏ lại sông tắm.
Chuyện khó tin này cứ thế diễn ra cả chục lần. Cuối cùng thằng bé lưu manh dừng hành động tội lỗi của mình lại và quỳ thụp xuống trước mặt ông lão. Nó cầu xin ông tha thứ với tất cả sự hối hận và chân thành. Nhóm thanh niên chủ mưu cũng ra khỏi bụi cây và chạy đến xin ông tha lỗi.
Vô cùng ngạc nhiên trước sự nhẫn nhục của ông lão, một thanh niên trong nhóm hỏi
- Thưa ông! Làm sao ông chịu đựng được hành động đáng hổ thẹn này của chúng cháu như vậy ạ?
1. Theo bạn, ông lão trả lời ra sao?
2. Ý nghĩa của câu chuyện này là gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét