Nàng ngẩng đầu lên và thấy Xanhcle nhìn mình với một ánh mắt sắc xảo, nàng có cảm giác ông theo dõi dòng suy nghĩ của mình.
− Anna, cô biết là tôi rất yêu quý John, cuộc đời chú ấy vất
vả chứ không như người ta tưởng, cùng với thời gian cô sẽ hiểu là ít khi hạnh
phúc đi song song với sự giàu có, tuy nghèo đói không phải là một đức tính tự
thân.
Anna không thể không đỏ mặt, nàng đáp giọng hết sức khiêm tốn:
− Tôi hiểu là mình hiểu rất ít và rất sai về John.
− Cô sẽ cố hiểu chú ấy và sẽ thú vị với sự khám phá của mình,
nhưng John là một người rất tốt, mong cô tin lời tôi, cô Anna, hình như cô có bảo
tôi là cha của cô thương yêu chú ấy lắm có phải thế không?
− Đúng thế, Anna thì thầm.
Nàng hồi tưởng tình cảm của cha mình đối với John, và nàng nhớ
lại là ngay lúc đó nàng đã cảnh giác đối với anh. Giờ đây nàng tự hỏi.” Vì sao
vậy?” Nàng muốn nói thật với Xanhcle và thì thầm:
− Tôi đã lầm lẫn, thật sự lầm lẫn,…tôi sợ, mọi sự kiện vượt
qua tôi,…tôi không hiểu gì nữa hết .
Xanhcle mỉm cười:
− Không đâu, chỉ có điều là rất nhiều sự kiện đã đến với cô
trong một thời gian quá ngắn, cô đã mất đi người cô hết sức yêu thương…Nhưng chớ
nên cho rằng cô đã hành động không đúng vì lúc này cuộc sống đi nhanh hơn cô.
Cô chỉ việc làm một cách bản năng theo nhận thức của mình về cái tốt cái xấu.
Cô hãy nghe con tim mình: bao giờ nó cũng là người cố vấn tốt nhất.
− Đó chính là những điều mà ba tôi thường nhắc nhở tôi, nàng
đáp trong lòng bối rối.
− Ông sẽ tiếp tục nói những điều ấy với cô, nếu cô biết nghe
ông.
Anna đầm đìa nước mắt:
− Anh tin thế à?
− Tôi tin chắc như thế, cô Anna, không có gì đáng ngại khi cô
làm theo ý những người cô yêu thương.
Ông chưa nói hết thì hai đứa bé và John bước vào. Hai đứa tỏ vẻ
hết sức xúc động:
− Chị Anna, chị biết không? Chúng em đã đi xem hết toàn bộ
khu lâu đài, có một phòng vũ hội lộng lẫy. Sàn nhảy bóng lộn, thật tuyệt, và chị
nghĩ xem có đến 6 cầu thang. Thật là khó tin: 6 cầu thang trong cùng một ngôi
nhà,…và lát nữa chúng em sẽ trèo lên mái nhà. Baker bảo chúng em là có thể nhìn
thấy 6 lãnh địa bá tước và nhìn thấy biển nữa, xuống tận đáy, khi thời tiết tốt.
Cuối cùng , nhân hai đứa bé đang thở hổn hển, Anna bảo:
− Hai em yêu quý, các em hãy nghe chị nói, chị có việc rất
quan trọng muốn nói với hai em. Các em có còn nhớ người đàn ông cùng đi trong
chuyến tàu sáng nay không?
− Cái ông to béo ấy ư?
− Ông Watri chứ gì?
− Đúng thế, các em có thấy ông ta nói chuyện với chị trên sân
ga chứ? Đấy, ông ta là một tay cự phách trong ngành điên ảnh .
Antony cắt ngang lời chị:
− Em biết rồi, ông ấy đã nói với chúng em, ông giải thích cho
chúng em người ta phân cảnh ra sao sau khi quay xong.
− Tốt, ông ta cho rằng, các em có khả năng đóng vai trong các
bộ phim của ông. Anh chị sẽ gọi điện để nói chuyện với ông ta, nhưng chị muốn
biết ý nghĩ của các em đã.
Hai đứa bé sửng sốt một lúc lâu, Angtoanet hỏi trước tiên :
− Chị muốn nói là chúng em có thể trở thành những ngôi sao
màn ảnh chứ gì?
− Đúng, ông ta có thể để các em đóng những vai quan trọng và
dĩ nhiên các em sẽ kiếm được nhiều tiền.
− Ông ấy có nói chuyện với chúng em về các phòng quay phim của
ông, Antony nói, các phòng ấy không cách xa London, nhưng ngoại cảnh thì quay ở
các tỉnh lẻ.
− Chúng em sẽ có quần áo đẹp không? Cô em gái hỏi.
− Còn tùy, ông ấy chưa có những lời đề nghị cụ thể với chị.
Trước khi gọi điện cho ông, anh chị muốn biết hai em suy nghĩ thế nào. Ông ấy
có thể kí với các em hợp đồng 6 tháng, cũng có thể hơn…
Hai đứa bé nhìn nhau. Khuôn mặt nhỏ bé của chúng tỏ ra nghiêm
trọng khiến chúng có vẻ già trước tuổi và chín chắn hơn thường ngày nhiều. Im lặng,
chúng hỏi lẫn nhau bằng ánh mắt.
Antony trả lời đầu tiên:
− Chị Anna, chị để cho chúng em tự quyết định lấy phải không?
− Đúng, nếu hai em muốn thế.
Antony lướt nhanh một ánh mắt về phía John lúc đó đứng sau
Anna :
− Anh John, em muốn hỏi anh, anh có hứa là anh sẽ đài thọ cho
chúng em học tập ở trường trung học , có phải không? Anh không thay đổi ý kiến
chứ?
− Không, các em sẽ có tất cả những gì anh đã hứa, hai em yên
tâm. John khẳng định, giọng hết sức nghiêm túc.
Anna liền xen ngay vào:
− Có thể đây là cơ hội để hai em kiếm tiền và sống độc lập. Nếu
thành công, các em có thể tích lũy một chút tài sản…
Hai đứa trẻ đưa mắt hỏi nhau rồi không do dự tuyên bố:
− Nếu chúng em được quyết định thì chúng em trả lời ” không”
. Chúng em sẽ không để mất thì giờ làm những trò khỉ trong các bộ phim, có phải
thế không Antoanet? Nếu anh John vẫn giữ lời hứa thì chúng em muốn đươc nội trú
trong một trường trung học và đến hè thì sẽ về đây với anh chị.
Antony nói một hơi và Anna quay về phía Antoanet :
− Em có đồng ý với anh trai không?
− Dĩ nhiên Antony có lí vì anh ấy đã nói như vậy.
Anna kết luận, giọng rất buồn :
− Vậy thì cứ thế .
Hai đứa bé nhảy chân sáo một lúc, có phần lúng túng. Chúng
linh cảm có một cái gì đó chúng không nắm được. Một lát sau, Antony hỏi:
− Bây giờ chúng em ra ngoài được rồi chứ? Baker đang chờ
chúng em để trèo lên mái nhà.
− Thôi đi nhanh lên, John nói, anh chị không cần tới hai em nữa,
nhưng phải thật cẩn thận để khỏi ngã đấy.
− Không, không đâu. Antony nói.
Nhưng cô em gái, duyên dáng hơn vội nói thêm:
− Anh John, nhà anh thật tuyệt. Đúng là một lâu đài hơn một
ngôi nhà.
− Thôi nào cô Anna, Xanhcle lên tiếng sau khi hai đứa bé ra
ngoài, cô đừng buồn như thế nữa. Chúng đã lựa chọn đúng đấy.
− Mong được như vậy, nàng nói giọng rầu rĩ.
Xanhcle im lặng bước ra. Anna và John ở lại, mặt đối mặt.
− Được, thế là anh thắng cuộc. Nàng nói với giọng uể oải.
− Chúng ta có thật cần thiết phải cãi vã nhau không? John hỏi
với một giọng nài nỉ rõ rệt.
− Nhưng em cũng không mong gì hơn anh, nàng đáp có phần kiêu
hãnh.
− Thế nhưng em vẫn không thôi chống lại anh. Anh không chỉ
nói tới tình hình vừa mới xảy ra, mà còn về nhiều việc khác nữa…thế nhưng mục
đích duy nhất của anh là mang lại hạnh phúc cho em thôi, Anna . Anh không có
mong muốn nào khác.
Anna không biết trả lời thế nào, hoang mang bối rối, nàng
không thể quên nỗi khiếp hãi anh vừa gây ra cho nàng lúc nãy. Bất giác nàng
nghi ngờ thái độ hoà nhã và lòng tốt của John.
− Anna, có gì có thể làm em vui thích được không? anh thầm
thì.
− Có lẽ em phải đi xem hai đứa bé đang làm gì, em cảm thấy kì
cục là không còn bị thì giờ và công việc bức bách như trước nữa.
− Anh muốn lái xe đưa em đi một vòng công viên và vào tận
làng, em sẽ khám phá ra vô số điều thú vị.
− Vâng thế thì hay lắm, để em hỏi hai đứa bé xem chúng có muốn
đi cùng với chúng ta không? Nếu để chúng ở nhà một mình chắc chắn chúng sẽ làm
hết điều dại dột này đến điều dại dột khác, Anna thanh thản nói.
Tuy thất vọng vì không được đi dạo một mình với nàng , John vẫn
không hề để lộ ra nét mặt và chỉ nói:
− Anh đi bảo người ta đánh xe ra, trời rất đẹp chúng ta có thể
bỏ mui xe, nhưng em phải che đầu.
− Em sẽ đi tìm khăn quàng.
− À, anh chưa kịp nói với em là anh rất thích mái tóc mới uốn
của em.
Anna theo dõi ánh mắt John đặt lên mái tóc mình và nàng hiểu:
− À, phải, đúng thế, em đã đến hiệu cắt tóc, nhưng vì những
việc xảy ra hồi nãy, em đã quên bẵng mất.
− Mái tóc uốn như thế rất hợp với em, anh cảm ơn em đã nghe
theo lời anh khuyên em.
− Lời khuyên nào? nàng ngạc nhiên hỏi, À, đúng, anh muốn em rẽ
giữa, em đã không thích, nhưng rồi Charles chế diễu mãi em mới nhượng bộ. Tối
nay Charles phải mang từ London về cho em những chiếc áo dài đẹp và em nghĩ là
nên uốn lại tóc trước khi anh ấy về.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng quay lại, có phần ngạc nhiên trước
thái độ im lặng của John đang nhìn nàng với một nét mặt khác thường. Nàng vội
vã nói:
− Em đi tìm hai đứa nhỏ.
− Tuyệt quá, chị tuyệt quá!
*
Charles bước về phía Anna, bước chân nhún nhảy hết sức vui vẻ,
anh cầm tay nàng đưa lên môi:
− Tôi hứa làm cho chị trở thành một mỹ nhân, chị thấy có đúng
không? Tuy cũng chẳng có gì đáng kể vì bao giờ chị cũng vẫn là Người đẹp ngủ
trong rừng.
Nàng cố cười nhưng không sao dấu được nỗi e thẹn:
− Tôi có thật sự được thanh nhã không? nàng hỏi vẻ duyên dáng
và biết trước câu trả lời.
− Thế chị chưa soi gương hay sao? anh nói và đưa một ánh mắt
diễu cợt.
− Có…nhưng tôi tự hỏi mình, người con gái là tôi thuở trước,
nay ra sao.
− Người ấy không còn nữa, nàng đã vĩnh viễn ra đi, chị có luyến
tiếc không?
Anh nói giọng bông lơn, nhưng Anna nghiêm túc trả lời :
− Tôi nghĩ là có, tôi biết rõ Anna ngày trước, tôi biết nàng
nghĩ gì, ước gì, còn nàng Anna bây giờ tôi cảm thấy như một người xa lạ.
− Như vậy là vì nàng quá dốt nát : nàng chẳng biết gì hết về
cuộc đời, về hạnh phúc, về tình yêu, và tôi hi vọng là một trong những người
bày vẽ cho nàng đôi điều.
Anna cúi đầu xuống trước anh mắt đăm đăm của Charles, nàng thầm
nghĩ, ” Anh ta thật sự muốn tán tỉnh mình đây” và cảm thấy xấu hổ vì sao mình
không khó chịu. Trái lại nàng thích thú tuy vẫn nghĩ bụng là phải cảnh giác, đừng
khuyến khích anh ta, nhưng tỏ ra dè dặt với Charles đâu phải dễ, anh đã giúp đỡ
nàng nhiều biết chừng nào. Lúc này soi gương nàng phải thừa nhận là anh không dối
trá; nàng đã trở thành một mỹ nhân thật sự.
Những chiếc áo dài Charles mang từ London về làm nàng khiếp
hãi, màu sắc quá sặc sỡ và khiêu khích, không thể thích hợp với nàng. Lúc nào
nàng cũng đinh ninh chỉ có màu xanh hoa cà là ” màu sắc của mình”, nhưng đến
khi soi gương nàng phải thừa nhận là Charles chọn đúng màu.
Nàng quyết định sẽ mặc trong buổi ăn tới hôm ấy, và khi bước
ra khỏi phòng, lần đầu tiên khi tới đây, nàng cảm thấy hoàn toàn tự tin. Rốt cuộc
nàng sẽ cho Vivian thấy là mình chẳng thua kém gì cô ta, vị trí của nàng đúng
là ở lâu đài Guyliver.
Tấm áo lụa đơn sơ, cắt gần như kiểu cổ điển, bó sát người làm
nổi bật cái eo thon thả, phía sau lưng áo những nếp gấp phấp phới làm tăng thêm
vẻ uyển chuyển khi cử động. Màu áo làm nổi thêm sắc da trắng muốt và đôi cánh
tay trần đẹp như khắc chạm, màu xanh đôi mắt càng thêm sắc xảo và màu nâu mái
tóc càng thêm đậm đà.
Trông nàng giống như bức tranh Đức mẹ của Botixelly hay
Rafael.
Trong lúc tránh đường cho nàng đi qua trong phòng khách, một
lần nữa Charles lại thầm thì :
− Anna, chị đẹp lắm.
Nàng nghĩ ngay lập tức là không biết John có nghĩ thế không
và có cùng nói những lời như thế không.
Lúc nàng bước vào phòng khách, John đang đưa một ly rượu nho
cho bà mẹ. Anh ngẩng lên và dang rộng hai tay chạy bổ về phía nàng. Anh cầm tay
nàng và siết chặt ngón tay vào ngón tay nàng như thể muốn bày tỏ bằng một cái
siết tay kín đáo, một tấm lòng biết ơn đằm thắm:
− Anna anh nóng lòng chờ em mãi vì anh muốn là người đầu tiên
được nói với em là em xinh đẹp biết chừng nào, anh thầm thì chỉ để một mình
nàng nghe thấy.
Tuy khác với lời ca ngợi của Charles , nhưng những lời John
nói thật sự chân thành.
− Ồ Anna, một bộ trang phục rất, rất đẹp. Milton phu nhân
bình luận với cái lối thô bạo quen thuộc. Charle, anh đã thật khéo chọn, tôi nhận
ra ngay mà.
− Thưa bác, cháu cảm ơn Bác về những lời tốt đẹp ấy. Charles
nói, giọng chua chát khiến trong ánh mắt bà ta hiện lên một thoáng giận dữ.
− Anna, anh hài lòng thấy tối nay em thật trang nhã, John bảo
nàng, vì sao buổi ăn tối chúng ta được mời tới gia đình Maxlau ở lâu đài
Crocclay. Họ là những người bạn cũ và anh rất hãnh diện được giới thiệu em với
họ.
− Chúng ta đi đâu?, Vivian vừa vào đúng lúc đó, hỏi, tay còn
đặt trên nắm cửa.
Anna ngoảnh đầu lại, không khó gì mà không biết là Vivian chờ
cho mọi người có mặt đầy đủ trong phòng khách mới bước vào. Chắc hẳn cô ta cố đỏm
dáng để không ai có thể sánh kịp. Nhưng tấm áo dài dệt kim tuyến quá trang trọng
không thích hợp trong một buổi họp mặt trong gia đình, lại thêm những nữ trang
nặng nề khắc chạm theo kiểu Ai Cập khiến cô ta có điệu bộ một nàng công chúa
hoang dã.
Vivian hiểu ngay lập tức là nếu so sánh với vẻ duyên dáng tự
nhiên của Anna thì chẳng có lợi gì cho mình. Che dấu nỗi phẫn uất nung nấu
trong lòng, cô ta cố nở một nụ cười bước về phía anh trai và thầm thì :
− Hoan hô Charles, em nghĩ người đáng được ca ngợi là anh, phải
không nào? Không có anh thì những người đàn bà trang nhã này sẽ ra sao? ( rồi
quay sang Anna nói với một giọng giả bộ hoan hỉ ): chị phải cẩn thận, đừng để mặc
anh ấy muốn làm gì thì làm. Rốt cuộc anh ấy sẽ trở nên thân thiết, không có anh
ấy là không được đâu đấy, và rồi biết đâu cái đó lại chẳng làm phật ý anh John.
Câu nói làm John không bằng lòng, Anna đoán biết khi cảm thấy
những ngón tay anh siết chặt tay mình. Nàng hiểu đó là nắm tay động viên khích
lệ. Nó làm nàng yên tâm khi thấy Vivian bước vào phòng khách, nhưng nàng vẫn không
hết bối rối, nàng liền đứng dậy bước tới gặp Xanhcle đang ngồi cạnh lò sưởi, im
lặng nhìn mọi người. Ông mỉm cười khi nàng đến gần :
− Hôm nay, cô bận rộn suốt ngày nhỉ?
Anna hài lòng có đề tài để nói chuyện:
− Hai đứa bé đã đi ngủ, chắc chúng đã kiệt sức, chúng đi thăm
hết các ngóc ngách trong nhà trước khi đi bơi thuyền trên hồ.
− Cô có cho phép tôi khen ngợi cô về cách cô nuôi dạy chúng
nó hơn là về sự trang nhã của cô không? Ông hỏi và nhìn sâu vào mắt nàng .
Ánh mắt nhân hậu của ông làm Anna trở lại thanh thản, cân nhắc
đúng giá trị các sự vật:
− Anh nói vậy chỉ cốt để làm tôi vui lòng? Hay hai đứa em tôi
quá được anh yêu mến.?
− Khi hiểu tôi kĩ hơn, cô sẽ biết là tôi có một nhược điểm khủng
khiếp là bao giờ cũng chỉ nói sự thật.
− Thế thì có gì mà khủng khiếp.
− Phần lớn người đời không muốn nghe nói sự thật.
− Ồ tôi rất sung sướng được nghe anh nói như vậy, tôi rất yêu
hai đứa bé, nhưng tôi luôn lo lắng về chúng sợ chúng có thể quấy nhiễu và được
quá nuông chiều khi ở gần những người khác.
− Tuyệt đối không, chúng là những đứa trẻ hoạt bát và hoàn
toàn dễ chịu .
Vừa nghe những tiếng cuối cùng, Bà Milton vội vã xen vào ngay
:
− Có phải các người đang nói về hai đứa bé phải không? Anna
cô bảo chúng chú ý đừng đóng cửa rầm rầm. Ban chiều khi từ thư viện bước ra,
Antony đập mạnh tới mức tôi tưởng cây đèn lồng có thể bị bật tung ra.
− Sáng mai, con sẽ bảo chúng nó, Anna hứa, giọng điềm tĩnh.
Bà Milton bước về phía phòng ăn, và Xanhcle trao đổi một ánh
mắt với Anna. Ông dịu dàng nở một nụ cười để bày tỏ với nàng là ông hiểu và
thông cảm.
Anna có cảm giác như bữa ăn tối như không bao giờ kết thúc.
Câu chuyện xung quanh bàn ăn chẳng ra sao vì với thói quen độc đoán của mình,
bà Milton quyết đoán hết mọi việc còn Vivian thì tìm cách làm cho John chỉ chú
ý tới cô ta, Anna buồn bã và cảm thấy chán nản. Niềm hứng thú về chiếc áo dài
thật ngắn ngủi. Nàng ngán ngẩm nghĩ tới tương lai và thấy cuộc sống sẽ luôn là
một lớp những cử chỉ ước lệ và những nghi thức che đậy cái xảo trá của những sự
ghen tuông và thù địch giữa những người đàn bà. Nàng luyến tiếc những bữa ăn
vui vẻ và náo nhiệt ở nhà mình, nàng nhớ lại vẻ sôi nổi và hóm hỉnh của ba nàng
khi tranh cãi với các con:” Cha con mình vui vẻ biết bao, hạnh phúc biết bao,
dù có toàn bộ vàng bạc của thế giới cũng không sao đổi được niềm hạnh phúc ấy”
nàng buồn bã nghĩ bụng.
Giọng nói kiêu ngạo của Vivian làm nàng dứt ra khỏi cơn mơ
màng :
− Anh John này, dự định tối nay làm gì đây? Anh chưa hề có một
lời với em, trong lúc đi xuống, em nghe anh nói tới gia đình Maxlau cơ mà.
− Tôi sẽ giới thiệu Anna với họ.
− Thế mẹ anh và em, có nằm trong số những người được mời
không đấy? cô ta hỏi giọng thách thức.
− Dĩ nhiên là có, nếu cô muốn, nhưng vừa rồi tôi có ý định đi
một mình với Anna, John nói lạnh lùng.
− Trong lúc đó chúng tôi ở nhà thêu đan hay chơi bài phải
không? Anh John tội nghiệp sao bây giờ anh ích kỉ đến thế?
Charles vội chấn chỉnh ngay cô em gái với một giọng gay gắt :
− Vivian cô quên là họ đang trong tuần trăng mật hay sao?
− Thế nhưng em lại tưởng anh là người đầu tiên quên mất điều
đó, cô ta cãi lại.
Anna bối rối, đỏ bừng mặt, nàng tự hỏi có phải Vivian đã rình
rập họ hay chỉ ném ra câu nói nham hiểm ấy một cách tình cờ.
John chấm dứt cuộc cãi vã bằng một lời tuyên bố lạnh lùng:
− Tất cả các người đều có thể cùng đi với chúng tôi, xe có đủ
chỗ đấy.
− Nếu vậy, John, mẹ cũng sẽ cùng đi, mẹ cần gặp bà Maxlau,
bàn với bà ấy về việc cải tổ Hội tương trợ phụ nữ Crocclay.
− Hoàn toàn được, John đáp, giọng bình thản.
Anna không muốn đi một mình với John tí nào sau tình hình vừa
xảy ra và cảm thấy như cất được một gánh nặng.
− Không việc gì phải vội vã, bà Milton nói, gia đình Maxlau
ăn tối muộn hơn chúng ta, chúng ta còn nửa tiếng nữa.
− Con đã bảo người ta đưa xe tới vào lúc 9h30.
Anna vội lên gác gặp hai em, chúng đã tắt đèn nhưng chưa ngủ,
vẫn nghe tiếng chúng chuyện trò.
− Các em làm gì thế? Anna hỏi giọng nghiêm khắc.
− Chúng em không buồn ngủ, chúng em khám phá ra nhiều cái thú
vị lắm, chị Anna ạ, chị có biết một căn phòng lớn chất đầy những con vật nhồi
rơm không?
− Có, chị có biết, anh John gọi đó là ” Phòng bảo tàng”, nó
bao gồm những con thú cha anh ấy săn bắn được, cũng có không ít hươu nai do anh
ấy bắn, các em hãy nói anh ấy kể lại cho mà nghe, thú vị lắm.
− Có nhiều chiếc xe đạp và cả một chiếc xe trượt tuyết nữa
trong chuồng ngựa, Antony nói, em mong tuyết rơi, dùng xe ấy trượt tuyết thì
vui lắm.
− Đúng nhưng phải chờ vài tháng nữa, trái lại nếu sáng mai đi
câu cá thì em nghĩ thế nào? Trong hồ có rất nhiều cá hương đấy.
− Thật thế à? Antony hỏi trong lúc Antoanet nhảy lên ôm cổ chị.
− Cả hai đứa chúng em rất vui sướng vì chị lấy anh John, ở
đây thật tuyệt, chúng em thấy ngôi nhà của anh ấy ở London rất đẹp nhưng ở đây
còn đẹp hơn. Cô bé sốt sắng tuyên bố.
− Chị cũng rất vui mừng, Anna đáp trong lúc lần đầu tiên nàng
cảm thấy ngôi nhà của John, cũng là nhà mình.
− Thế còn ngôi nhà chị cũng thích chứ?
− Dĩ nhiên, Anna đáp giọng chắc nịch, để đánh lừa hai em.
Nhưng tối hôm ấy chúng khá tinh nhạy và Antony nói bóng gió:
− Em ngỡ là lúc đầu, chị thấy nhà mênh mông quá.
− Vả lại chắc chị thấy thiếu ba, cả chúng em nữa, chúng em
cũng thấy thiếu ba chị biết không? Em mong có ba ở đây với chúng ta biết chừng
nào?
− Các em không bao giờ quên ba, có phải không? Anna hỏi, hai
mắt đẫm lệ.
− Không bao giờ, chúng em vẫn nói với nhau về ba luôn.
Anna xúc động không thể nói nên lời, nàng xiết chặt cả hai em
vào lòng một lúc lâu rồi bảo:
− Hai em yêu quý, tất cả ước mong của chị là các em được sung
sướng.
− Ồ quả là chúng em hạnh phúc, cả hai đồng thanh đáp.
Antony nói thêm:
− Ít ra chúng em cũng mong chị không giận vì chúng em không
muốn làm điện ảnh chứ? Chị nói đi, chị Anna? Nhưng Antoanet cũng đồng ý với em:
quả cái đó không phải là một nghề nghiệp thú vị đối với một đứa con trai.
− Chị không giận tí nào và chị rất hiểu hai em, sở dĩ chị nói
với các em là vì chị nghĩ các em có thể rất thích thú kiếm được ít tiền?
− Để làm gì cơ chứ? Antoanet đáp vẻ kinh ngạc, Bây giờ chị có
biết cơ man nào là tiền.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ tin cậy ngước lên nhìn mình, Anna nghĩ
là Xanhcle đã có lí : ” Đúng vậy. Mình đã sai lầm khi làm to chuyện đến thế về
vấn đề tiền nong do John cung cấp, đấy chính là biểu hiện kiêu ngạo…” Chỉ riêng
một mình nàng có nỗi băn khoăn ấy, còn Mira và hai đứa bé thì cho rằng tài sản
của John cũng là tài sản của Anna là việc hết sức tự nhiên vì anh đã lấy nàng.
Lập luận của họ là đúng, và rốt cuộc nàng hiểu được những nguyên do thật sự của
sự phản kháng của mình.” Nếu John và mình, chúng mình yêu nhau, chúng mình là vợ
chồng thật sự , theo nghĩa đầy đủ của từ này, thì sẽ hoàn toàn khác. Mình sẽ
không còn một chút băn khoăn nào nữa. Đáng tiếc biết bao là không có tình yêu
giữa chúng mình” .
Nàng thở dài trước khi nói với hai em :
− Bây giờ cả hai em ngủ đi thôi .
Sau khi ôm hôn Antony, Anna bước sang phòng Antoanet, cô bé
đang ngồi trên giường.
− Em yêu quý của chị, em hãy hứa với chị là cả hai em sẽ thật
sự ngoan ngoãn, em thấy đấy, Milton phu nhân không quen sống với trẻ con, không
nên quấy nhiễu bà, em hứa với chị đi nào Antoanet.
− Chúng em sẽ cố gắng, chúng em rất sung sướng được ở đây, và
sẽ làm hết sức mình để chị giữ chúng em lại .
Anna hôn em :
− Em yêu quý, rồi em sẽ thấy, chúng ta sẽ cùng nhau làm đủ mọi
điều thú vị.
− Chị Anna, bây giờ chị đã lấy chồng, liệu chị có còn thì giờ
chăm sóc chúng em nữa không?
− Chắc chắn là có chứ. Em hãy nghe chị nói, dù lấy chồng hay
không, bao giờ chị cũng để dành thì giờ chăm sóc các em, nàng nồng nhiệt đáp
trước khi ôm hôn, đắp chăn cho em gái và bước ra khỏi phòng .
Nhìn nét mặt rạng rỡ vì hạnh phúc của Antoanet, hơn bao giờ hết
Anna hiểu rõ những gì nàng hàm ơn John, nàng tâm niệm: ” Không bao giờ mình có
thể tỏ hết nỗi lòng biết ơn đối với anh được, không có anh thì hai đứa bé phải
đến ở nhà bác Ella rồi, mình cần tỏ ra tử tế ân cần đối với anh. Cần phải như
thế” .
Nhưng nàng tự hỏi phải làm như thế nào. Đối với anh nàng có một
nỗi sợ hãi không sao tả được. Con người rất mực tốt bụng ấy gây trong lòng nàng
một nỗi hoang mang thật khó hiểu làm nàng tê liệt. Nàng muốn tìm hiểu nguyên do
và chế ngự nỗi sợ hãi, nhưng không sao được.
” Thật đáng tiếc là mình đã lấy một người đàn ông sắc sảo đến
thế, tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu là một con người giản dị hơn và vui vẻ
hơn…một con người như Charles chẳng hạn.” Nàng vừa than thở vừa trở lại phòng để
chải lại tóc.
Ngay lúc đó có tiếng gõ nhẹ ở cửa và nàng đáp.” Mời vào” vì
đinh ninh là cô hầu phòng.
Vivian bước vào, một chiếc khăn choàng lông thú vắt trên vai.
− Tôi đến xem chị đã sửa soạn xong chưa và bác Magaret nhờ
tôi mang đến cái này cho chị dùng tối nay vì biết Charles hẳn không kịp mua áo
lông cho chị, cô ta vừa nói vừa để một tấm khăn choàng bằng lông hắc điểu đẹp
tuyệt vời lên giường.
− Bà Milton đã nghĩ tới tôi, thật đáng quý. Trước khi tới
đây, tôi không chuẩn bị gì cả và quả thật tôi không có quần áo gì để ra phố buổi
tối .
Vivian đến tựa lưng vào chiếc bàn trang điểm. Cô ta nhìn Anna
một lúc lâu rồi mới hỏi:
− Chị nghĩ là ở đây chị có hạnh phúc?
Anna có cảm giác Vivian muốn đặt cho nàng câu hỏi đó từ lâu.
Nàng đáp:
− Tôi hi vọng như vậy.
Vivian tiếp tục quan sát Anna, để trấn tĩnh nàng cúi mình soi
gương. Gương in bóng cả hai người và nàng kinh ngạc trước sự tương phản giữa
hai hình ảnh.
− Nếu tôi hỏi chị một câu thì chị có trả lời không? Vivian
quyết định hỏi.
− Tất cả tùy thuộc vào câu hỏi của cô. Anna thận trọng đáp.
− Ồ chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi. Tôi chỉ muốn biết chị
đã làm thế nào?
− Làm cái gì?
− Để lấy John .
Thái độ vô cùng khiếm nhã ấy làm Anna sững sờ đến mức nàng
không thể nói được nửa lời, nhưng cơn giận tan biến vì nàng hiểu lần đầu tiên
Vivian nói thật và không dấu diếm điều cô ta hằng suy nghĩ. Dĩ nhiên câu trả lời
có một tầm quan trọng sinh tử với cô ta. Cô ta có thể đau thương và khốn khổ
như mọi người. Dù sao cô ta cũng là một con người và Anna bắt đầu thương xót,
tuy đối với nàng điều đó có vẻ hết sức vô lí.
Thay vì trả lời câu hỏi, Anna hỏi lại:
− Cô có thật sự yêu John không?
− Tôi vốn muốn lấy anh ấy, Vivian đáp, giọng gay gắt, cũng
như chúng ta đang thành thật nói chuyện với nhau lúc này. Tôi vốn tin chắc là rốt
cuộc, sớm hay muộn, anh ấy cũng sẽ lấy tôi.
− Tôi lấy làm tiếc. Anna đáp vì không biết nói gì hơn.
Vivian vẫn tò mò quan sát nàng:
− Tôi không sao hiểu được vì lẽ gì anh ấy lấy chị, chứ không
lấy tôi, chị Anna ạ, điều đó làm tôi trăn trở, phải chăng tôi không đúng là người
đàn bà anh ấy ước mong và cần có? Một người đàn bà có những mối quan tâm giống
như anh, quen biết bạn bè anh và biết đón tiếp họ, một người đàn bà am hiểu
tình hình chính trị, thành thục trong môi trường của anh. Thế nhưng anh ấy lại
lấy chị, khi mà…
Lần này cô ta ngập ngừng không dám thốt ra một từ quá xúc phạm,
và chính Anna can đảm kết thúc câu nói:
− Tôi vốn không phải là cái thứ gì hết chứ gì?
− Tôi không muốn thô bạo đến thế, nhưng vì chính tự miệng chị
nói ra.
− Đây đâu phải là sự thô bạo, mà là sự thành thật. Tôi cũng vậy,
tôi cũng nói thành thật với cô: tôi tuyệt nhiên không hiểu vì sao John lấy
mình, và nếu có một câu hỏi mà tôi muốn biết lời đáp, thí chính là câu hỏi ấy.
Vivian ngạc nhiên nhìn nàng và thở dài:
− Thật đơn giản thôi, phải thành thật nói rằng vì anh ấy yêu
chị.
Anna định phản đối kịch liệt nhưng một bản năng thầm kín ngăn
nàng lại, không để nàng bộc lộ tâm tình với Vivian.
Nàng đẩy lùi ghế và đứng dậy:
− Tôi tự hỏi làm sao chúng ta có thể nói chuyện về John sau
lưng anh ấy được,…như thế là không hay…cô nói sao?
Anna nói câu nói úp mở ấy với thái độ dịu dàng khiến Vivian
muốn hiểu ý nghĩa thật sự của nó thế nào cũng được. Cô ta nhìn nàng với một ánh
mắt hoài nghi như muốn đánh giá địch thủ:
− Điều đó có nghĩa là chị không muốn nói gì thêm với tôi nữa
phải không? Tôi không trách chị đâu. Tuy nhiên tôi xin nói trước với chị một điều.
Tôi tin chắc chị hoàn toàn trái ngược với người đàn bà thích hợp với John. Ở
đây chị sẽ không bao giờ hạnh phúc và tôi tin rằng rồi có ngày chị sẽ thấy mình
đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Dứt lời Vivian bước ra cửa, mỗi bước chân kèm theo tiếng sột
soạt của chiếc áo kim tuyến. Cô ta đã đặt tay lên nắm cửa nhưng vẫn ngoảnh lại
nói với một giọng hết sức bóng gió:
− Anna, nếu điều này làm chị vui lòng thì tôi xin nói là anh
trai tôi không ngớt nhắc đi nhắc lại rằng chị là một con người tuyệt vời.
Anna lặng im, nhìn theo cánh cửa khép lại sau lưng Vivian, rồi
hết sức tự kiềm chế mình bước tới lấy tấm khăn choàng lông thú trên giường,
choàng lên vai và bước ra ngoài, John cùng với toàn thể gia đình đứng chờ nàng
dưới chân cầu thang.
*
Lần thứ 3, Anna đọc lại thư Mira. Băn khoăn lo lắng, nàng cố
gắng phân biệt cái thật, cái giả. Ngay những lời lẽ tình cảm trong thư cũng quá
mức và có che dấu một điều gì đó.
Tối hôm trước nàng đã nghi ngờ, nàng cố nhớ lại chính xác những
lời trao đổi giữa hai chị em qua điện thoại. Nàng hỏi dự định của Mira và cô ta
đưa ra mọi lời lẽ xin lỗi mơ hồ để giải thích vì sao không muốn đến Guyliver…Ở
đây cuộc sống thật mê ly,…người ta mời em đến nhà…mời em đi phố…tối qua em đi
xem hát.
− Đi với ai?
− Với bạn bè của Dawson, Mira đáp mơ hồ .
Về sau, Anna hiểu Mira cố tình mơ hồ. Thư cô ta viết sau buổi
nói chuyện qua điện thoại, và với mục đích duy nhất là chứng minh cô ta không
thể nói trước ngày ra đi được, nhưng không có một sự giải thích có giá trị nào.
− Thế nghĩa là thế nào? Anna lẩm bẩm và tự trách mình đã
không yêu cầu John dẫn đi gặp Mira ở London hay không buộc cô ta phải đến đây với
mình.
Hai chị em mới xa nhau hơn một tuần, nhưng nàng cảm thấy như
đã hàng năm, mặc dù tất cả mọi điều nàng đã khám phá ra. Nàng nghĩ bụng, đới với
Mira có như vậy không, sao cô ta ít muốn đến đây đến thế?
Vừa lo lắng Anna vừa tự trách mình ích kỉ, lúc cho phép em
gái ở London thêm mấy ngày, ý muốn duy nhất của nàng là làm vui lòng em bằng
cách để cho nó vui chơi chút ít. Nhưng phải chăng về sau nàng thấy khoan khoái vì
vắng mặt cô em gái trong tuần lễ đầu tiên sau ngày cưới của mình? Tình hình lúc
đó khó khăn tới mức Mira chỉ có thể làm cho nó thêm rắc rối.
Vì buộc phải sống ở Guyliver, dành lấy một chỗ đứng trong cuộc
sống ấy, nàng cảm thấy nếu có một mình nàng sẽ có nhiều sức mạnh hơn để đương đầu
với khó khăn.
Hi vọng được sống yên ổn hơn trong mấy ngày tới, nàng xua đi
trong chốc lát những nổi lo âu do Mira gây nên. Tối hôm trước khi báo với nàng
là mẹ anh và Vivian nay mai sẽ ra đi, thái độ dứt khoát của John an ủi Anna rất
nhiều. Với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc John bảo nàng:
− Anna, anh suy nghĩ nhiều cho em, anh hiểu anh đã phạm sai lầm
lớn khi dẫn em về đây sống tuần trăng mật trong gia đình anh. Lúc đầu anh định
đi du lịch một mình với em, nhưng anh lại suy nghĩ lại: anh nghĩ là em không muốn
để mặc hai đứa nhỏ…Mấy ngày liền anh tìm cách giải quyết nhưng không được. Song
mọi việc sẽ ổn thoả vì mẹ báo cho anh biết là thứ 2 tuần tới bà sẽ đi dưỡng bệnh.
− Mẹ ốm ư?
− Bà không được khỏe lắm đã bấy lâu nay, và thầy thuốc khuyên
đi nghỉ, nhưng mẹ anh không muốn nghe theo, cũng như nhiều người ở cùng lứa tuổi,
bà không muốn chấp nhận là mình không còn sức lực như hồi trẻ nữa. Nhưng cuối
cùng bà cũng chịu đi kiểm tra toàn bộ, mẹ anh chỉ tâm sự với anh có thế, bà
không nói gì thêm và cũng không nói là bà có ốm đau thật sự hay không?
− Em lấy làm buồn…Anna chỉ nói có thế vì không muốn xảo trá
biểu lộ những niềm xót thương mà thực ra lòng mình không có.
− Bắt đầu từ thứ 2 sẽ là một cuộc di chuyển thật sự. Vivian sẽ
đi nghỉ hè ở biển, Charles cũng quyết định cùng đi trước khi làm chuyến du lịch
ở Ecox, và Xanhcle thì đến nghỉ tại nhà mấy người bà con ở đó. Thế là chỉ còn lại
có chúng ta.
− Cùng với hai đứa nhỏ.
John vừa mỉm cười vừa đính chính:
− Cùng với hai đứa nhỏ và dĩ nhiên với cả Mira, khi cô ta quyết
định đến thăm chúng ta, và bây giờ Anna, em cho anh biết: ở đâu chúng ta sẽ hạnh
phúc hơn cả? Chúng ta ở lại đây hay đi nghỉ hè thật sự trong một khách sạn náo
nhiệt?
− Em thích ở lại đây, nàng đáp không ngần ngừ.
− Anna, đúng là anh mong em nói như vậy, và bây giờ anh phải
nói với em về một ngôi nhà khác.
− Sao, ” một ngôi nhà khác ư?”, nàng kinh ngạc hỏi
− Anh nói không rõ ràng, anh muốn nói về ngôi nhà ngày trước
của em ở Liton Copon.
− Vì sao vậy?
− Anna, em biết là Bác sĩ Aston chịu trách nhiệm về việc thừa
kế của BA em, ông ấy vừa viết thư báo cho anh biết là đã bán được nhà và sau
khi thanh toán nợ nần, sẽ còn dư khoảng 3000 bảng để chia cho mấy chị em.
− 3000 bảng, số tiền lớn thế?
− Anh biết là em sẽ nói như vậy, nhưng em biết không, ngày
nay số tiền ấy thì không có gì nhiều lắm đâu. Tốt nhất là đem gửi vào ngân hàng
và mở một tài khoản đứng tên em. Sau này sẽ bàn việc phân chia. Nhân đây, anh
báo tin là bây giờ em đã có thể bắt đầu sử dụng các cổ phần mà anh đã chuyển
sang tên em, nay mai em sẽ được giấy báo của ngân hàng.
− Cảm ơn anh, anh tốt quá, nàng hớn hở nói vì rất mừng có ít
tiền riêng để bớt phụ thuộc vào sự hào hiệp của anh.
Một cách rất tự nhiên, nàng bỗng nghĩ bụng, ” Nếu vạn nhất
tình hình không ổn thoả, nếu ở đây cuộc sống không sao chịu nổi thì mình có thể…”
nhưng nàng nghiêm khắc tự nhủ ngay ” Không, mình không có quyền đặt ra một tình
huống như vậy, mình phải làm hết sức mình để mọi sự được tốt lành và ở lại đây,
bất chấp mọi hoàn cảnh, bổn phận của mình là như vậy” và trong thâm tâm nàng có
phần xấu hổ.
John vừa bảo cho nàng biết, tuần lễ sau họ sẽ cùng nhau ở lại
một mình là Anna nghĩ ngay tới vấn đề mà nàng cho là cấp bách. Thế nào Mira
cũng phải tới đây trước ngày thứ 2, vì nàng không muốn ở một mình với John.
Nàng run sợ khi nghĩ tới những buổi tối chỉ có hai người ngồi với nhau và những
câu chuyện kéo dài với một người đàn ông khác thường và trang nghiêm đến thế.
Không phải nàng sợ buồn phiền mà chính là sợ bản thân John, nàng sợ anh một
cách vô lí, sợ những tia sáng kì lạ thỉnh thoảng loé lên trong ánh mắt anh, sợ
cảm thấy bàn tay anh đặt lên vai mình…Nếu có mặt Mira bên cạnh thì mọi việc sẽ ổn
thoả: cô em gái sôi nổi và vui tươi của nàng sẽ đánh tan tất cả những gì âu sầu
và nặng nề bầu không khí trong ngôi nhà.
Tiếc thay hình như Mira muốn lẩn tránh.
Anna thở dài, nàng xua hình ảnh John ra khỏi đầu óc để quay
trở lại vấn đề do Mira đặt ra, cần làm sáng tỏ nó ngay lập tức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét